
Lá Thư thứ 6: Đợi chờ những cơn mưa
Hà Nội gọi tôi thức dậy bằng những tia nắng ấm áp sau những ngày ẩm ương giao mùa.
Hôm nay là một ngày đẹp trời! Mọi người ra đường nhiều hơn, cả tôi cũng vậy. Hành trình lang thang của tôi bắt đầu từ Hồ Tây lấp lánh phản chiếu ánh nắng, những cặp đôi, nhóm bạn tụ tập chụp ảnh, những tiếng cười, tiếng còi xe ồn ã và mùi xăng xe khi dừng đèn đỏ…một cảm giác “đúng chuẩn Hà Nội”. 20 giây…19 giây…Ai cũng chờ đồng hồ đếm ngược về 0 để tiếp tục thưởng thức không gian đẹp trời và tuyệt vời, không một chút đoái hoài hay mảy may để tâm gì về cơn mưa khó chịu của hôm trước.
Tôi thích những cơn mưa, tất nhiên là thích nhất khi ngắm nhìn chúng từ trong phòng, qua khung cửa sổ quen thuộc, bởi có điều gì đó đặc biệt mà tôi nghĩ rằng với tôi, chỉ những cơn mưa mới có thể làm được. Đó là làm mọi thứ chậm lại và cho tôi thời gian, không gian được yên tĩnh một mình, suy nghĩ linh tinh về đủ thứ hoặc đôi khi là không suy nghĩ gì cả.
Cơn mưa, đối với tôi, cũng giống như cột đèn tín hiệu giao thông xanh đỏ vậy, làm dịu đi không khí vội vã trong thành phố. Nhắn nhủ với tôi rằng nếu muốn đi, muốn tiếp tục hành trình phía trước, thì đôi khi cũng phải biết đợi chờ, đợi chờ cơn mưa qua, đợi chờ đồng hồ đếm ngược, đợi chờ ánh đèn chuyển xanh. Nhờ những cơn mưa mà tôi mới thực sự hiểu được rằng kiên nhẫn và biết chờ đợi là trải nghiệm đáng nhớ của cuộc sống.
Đợi chờ...ta đã trải qua biết bao nhiêu những khoảnh khắc như vậy.
- Đợi chờ 9 tháng 10 ngày vì biết mình sẽ được chào đón tới một thế giới mới;
- Đợi chờ 18 năm vì biết sẽ đến lúc mình được coi là trưởng thành và tự lập;
- Đợi chờ một người, một tình yêu đích thực vì biết rằng trước sau gì thì người ấy, tình yêu ấy cũng sẽ đến;
- Đợi chờ những cơn mưa vì biết rằng sau đó sẽ là một ngày nắng đẹp, tươi sáng. Và mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Đôi khi, mở lòng với những cơn mưa, mở lòng với những khoảng lặng, tận hưởng khoảng thời gian chỉ có một mình cũng là điều nên làm. Bởi chỉ có trong những khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ chúng ta mới thực sự đối diện một cách chân thực và thấy được bản thân với những giá trị có sẵn, những giá trị riêng biệt.
Mọi thứ đều có thời điểm của mình, không quan trọng là sớm hay muộn, mà là có đúng lúc hay không. Vì thế, tôi sẽ cố gắng chắt chiu, dành dụm và là người biết chờ đợi. Dành dụm cho những gì mình chờ đợi.
Tôi chấp nhận đợi chờ, đợi chờ những mốc thời điểm trên cuộc hành trình của mình, vì tôi biết rằng mình sẽ đến được những cột mốc ấy, và những khoảng lặng thời gian mà tôi dành dụm để chờ đợi chẳng bao giờ là vô nghĩa.
Tôi muốn theo đuổi ánh sáng, muốn tận hưởng sự ấm áp, muốn tìm được đích đến cuối cùng trong chuyến hành trình lang thang của mình, và còn cách làm nào tốt hơn, ngoài đợi chờ những cơn mưa...