
Tôi chưa từng thấy ba khóc. Phải, trong ký ức hai mấy năm cuộc đời, chưa một lần tôi trông thấy những giọt nước mắt của ông. Hoặc có thể cũng trong ngần ấy năm, ba chẳng dám để tôi trông thấy chúng.
Tôi cũng chưa từng thấy dáng vẻ hào hứng, phấn khởi của mẹ, sau mọi chuyện, thứ tôi luôn nhớ về mẹ là điềm tĩnh là thản nhiên, dường như chẳng có chuyện gì có thể cướp đi dáng vẻ bình tĩnh đó của mẹ.
Tôi đã nghĩ mình hiểu ba mẹ nhiều như thế, tôi đã nghĩ tôi đủ lớn để hiểu những gì thuộc về 2 người.
Nhưng rồi tôi giật mình khi nhận được câu hỏi đó, tôi cứ nghĩ có thể do trong phút chốc nào đó, vì căng thẳng mà quên mất, nhưng bình tĩnh rồi, tôi vẫn thật sự không biết ba mẹ mình thích ăn món gì nhất.
Thật sự, tôi không biết, tôi thật sự không biết, mẹ thích ăn món gì nhất...