Có những điều ta làm mà chẳng ai hay biết — một lời an ủi nhẹ, một cử chỉ giúp người, một hy sinh âm thầm. Không ai vỗ tay, không ai cảm ơn. Nhưng chính trong những điều nhỏ bé đó, tâm hồn ta được mở rộng, và ánh sáng của Chúa lại âm thầm lan tỏa.
Sự tử tế thật sự không cần sân khấu, không cần đám đông. Nó chỉ cần một trái tim đủ nhân hậu để chọn điều đúng, dù chẳng ai thấy. Và biết đâu, chính trong giây phút ta tưởng mình đang một mình, Thiên Chúa đang mỉm cười.
Đôi khi, người mà ta khó tha thứ nhất lại chính là bản thân mình. Ta cứ mãi dằn vặt vì những sai lầm đã qua, những lời nói, hành động mà giá như có thể làm lại, ta sẽ khác đi. Nhưng ai trong chúng ta chẳng có những vết trầy xước? Tha thứ cho chính mình không phải là quên đi lỗi lầm, mà là chấp nhận rằng ta đã từng yếu đuối — và chọn bước tiếp với một trái tim mạnh mẽ hơn. Chỉ khi biết dịu dàng với chính mình, ta mới thật sự biết yêu thương người khác.
Nhiều người sống vội, như thể ai đến đích trước sẽ là người hạnh phúc hơn. Nhưng thật ra, cuộc sống không phải là một đường đua để hơn thua, mà là một hành trình để ta hiểu, yêu và trưởng thành. Mỗi người có nhịp sống riêng, con đường riêng và thời điểm riêng để nở hoa. Khi bạn biết dừng lại, thở sâu và sống trọn từng khoảnh khắc, bạn sẽ nhận ra rằng hạnh phúc không nằm ở đích đến, mà ở chính từng bước chân mình đi.
Các bạn thân mến, tình yêu là một trong những điều kỳ diệu nhất mà Thiên Chúa đã ban cho con người. Thánh Kinh nói: “Thiên Chúa là Tình Yêu”. Và khi Ngài dựng nên chúng ta, Ngài đặt tình yêu ấy vào trong trái tim mỗi người. Vì thế, khi ta bắt đầu rung động trước một ai đó, đó không chỉ là một cảm xúc thoáng qua, mà còn là một phần của mầu nhiệm tình yêu mà Thiên Chúa mời gọi ta bước vào. Thế nhưng, ở tuổi trẻ, đôi khi ta dễ nhầm lẫn giữa say nắng và tình yêu thật. Các bạn có đồng ý không? Có thể chỉ vì một nụ cười, một sự quan tâm nho nhỏ, ta đã cảm thấy tim mình xao động, rồi tưởng rằng đó là tình yêu. Nhưng chỉ một thời gian sau, cảm xúc ấy phai nhạt, ta lại hụt hẫng, thất vọng. Khởi đầu của tình yêu vì thế không phải là những cảm xúc rực rỡ, mà là một hành trình khám phá – khám phá chính mình và khám phá người kia. Tình yêu không vội vàng, mà biết chờ đợi. Không chiếm hữu, mà biết tôn trọng. Không chỉ đòi hỏi, mà còn sẵn sàng trao ban.
Kiên nhẫn không phải là sự cam chịu. Nó không phải là ngồi yên trong bất lực, khoanh tay phó mặc số phận. Kiên nhẫn là một loại sức mạnh nội tâm, là sự kiên vững để tiếp tục bước đi, dù kết quả chưa hiện ra trước mắt. Nó giống như ánh sáng le lói nhưng kiên định, giúp bạn không lạc lối giữa bóng tối.
Bạn có tin không? Ngay cả khi bạn thấy mình tồi tệ nhất, Chúa vẫn gọi bạn: “Con là của Cha.”Vậy bạn có cần phải chạy theo chuẩn mực của người khác để chứng minh giá trị của mình không? Hoàn toàn không. Ngay cả khi bạn từng thất bại, bị xem thường hay thấy mình nhỏ bé, Đấng Tạo Hóa vẫn nhìn bạn bằng ánh mắt yêu thương.Bạn có thể thừa nhận: “Mình không giỏi như người khác. Mình không hoàn hảo.” Nhưng sự thật là – chẳng ai hoàn hảo cả. Giá trị của bạn không nằm ở thành tích, mà ở chỗ… bạn là chính bạn.Hãy học yêu những điều không hoàn hảo của bản thân.Cuộc sống vốn chẳng bao giờ hoàn hảo. Người giỏi giang vẫn có lúc thấy trống trải. Người cố gắng nhiều mà chưa đạt gì lại tự cho mình là kẻ thua cuộc. Vấn đề không nằm ở bạn kém cỏi – mà ở chỗ bạn chưa thật sự biết yêu, tôn trọng và tha thứ cho chính mình.Không ai có thể lấy đi giá trị mà Thiên Chúa đã đặt trong con người bạn. Đấng tạo dựng bạn biết rõ bạn hơn bất cứ ai – biết cả những điều tuyệt vời ẩn sâu trong trái tim bạn mà nhiều người không nhận ra. Ngài gọi bạn: “Hỡi con yêu quý của Cha, con là tạo vật tuyệt vời.” Bạn có dám tin không?